
Nội dung

Những ngày giáp Tết, gió heo may mang theo hơi lạnh của biển thổi vào đảo Phú Quốc từng cơn rét mướt. Nhấp ngụm cà phê sáng, anh bạn cùng bàn buột miệng: "Vì sao người ta gọi Phú Quốc bằng mỹ danh đảo ngọc?". Mỗi người đưa ra một kiểu giải thích, nhưng lý do Phú Quốc là thủ phủ của ngọc trai có vẻ thuyết phục hơn cả.
“Ra Phú Quốc mà không gặp “vua ngọc trai” Hồ Phi Thủy thì tiếc lắm, sự nghiệp của ông ấy đã phần nào tôn xưng cho cái mỹ danh “đảo ngọc” này. Hãy gặp ông ấy một lần đi, hay lắm!” – lời mách bảo của anh bạn đồng nghiệp từng nhẵn dấu chân ở hòn đảo này khiến tôi không khỏi lưn tâm, nhất định phải một lần diện kiến “vua ngọc trai” Phú Quốc. Tiếp tôi trong cơ ngơi Ngọc trai Ngọc Hiền đồ sộ ở xã Dương Tơ, TP Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang là người đàn ông rắn rỏi, phong thái đỉnh đạt và đầy khiêm nhường. Có lẽ quá trình làm việc và cộng tác lâu năm với người Nhật Bản khiến ông ảnh hưởng ít nhiều tác phong và cách cư xử của một ông chủ người Nhật.
Ông bảo rằng, do bản thân từng là người làm thuê nên ông thấu hiểu tâm tư và nỗi vất vả của người lao động. Từ đó, ông luôn yêu thương, biết ơn và trân trọng người làm việc cho mình, cũng như bao người lao động nghèo ngoài xã hội. "Tôi luôn xem người lao động như đối tác, cùng cộng tác để phát triển, không có khoảng cách địa vị, không phân biệt giàu nghèo. Gặp người làm thuê lớn tuổi hơn mình tôi vẫn phải cúi đầu chào"- ông Hồ Phi Thủy bộc bạch.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, đông anh em tại miền biển Thạch Hà - Hà Tĩnh, năm 19 tuổi, ông Hồ Phi Thủy tốt nghiệp THPT nhưng không có điều kiện để học tiếp, phải khăn gói rời quê hương tìm sinh kế.
Một lần đang đi trên đường thấy nhóm thợ hồ hì hục dưới cái nắng như thiêu đốt, ông Hồ Phi Thủy dừng xe bước đến cười xã giao, hỏi tốp thợ hồ: “Thu nhập được bao nhiêu tiền một tháng?”. “Hai triệu đồng”. “Đi theo tôi làm ngọc trai, tôi trả bốn triệu đồng một tháng”. “Làm ngọc trai có vất hơn phụ hồ không?”. “Nhẹ hơn”. “Thế sao lại trả lương gấp đôi?”. “Tôi thích thế!”. Mấy người phụ hồ điện thoại cho chủ, rồi thu dọn đồ nghề, phấn khởi theo ông Thủy lên xe.
Ở Phú Quốc, từ dân lao động nghèo cho tới tầng lớp thượng lưu; từ người già đến người trẻ, ai cũng tỏ ra cung kính, ngưỡng mộ tấm lòng thương người và đức tính khiêm nhường của “vua ngọc trai” Hồ Phi Thủy.
"Hồi đó nhà tôi ở quê nghèo lắm, chỉ được ăn cơm trắng 1 bữa trưa, còn lại phải độn khoai. Một ngày giáp Tết như bây giờ, tôi theo bạn bè Nam tiến vào Phú Quốc với hành trang gói gọn chỉ vài bộ đồ và... 2 bàn tay trắng. Thật sự lúc đi tôi không có suy nghĩ cao xa gì, chỉ mong làm việc gì để có cơm ăn ngày 3 bữa, Tết có 3 bộ quần áo mới mang về là đủ"- ông Thủy hồi tưởng.
Buổi đầu ở vùng đất mới, mọi thứ đều xa lạ cho tới con người, nhờ lớn lên ở miền biển và có sức khỏe hơn người, ông nhanh chóng làm quen với công việc của thợ lặn. Ông chọn sống ở nhà người bạn ở Hòn Rỏi, một nơi hoang sơ và vắng vẻ thuộc quần đảo Phú Quốc nhưng được cái sơn thủy hữu tình. Nhà bạn có chiếc ghe nhỏ, hàng ngày ông theo ghe lặn biển mò tìm trai, ốc hoặc vỏ trai bán cho các xưởng sơn mài ở TP HCM và Bình Dương.
Nguồn trích dẫn
Bài viết được trích dẫn từ:
- Nguồn: NGƯỜI LAO ĐỘNG
- Cre: Duy Nhân
Xem bài viết gốc ở đường link bên dưới...